BÀI THAM DỰ CUỘC THI “VƯỢT LÊN SỐ PHẬN” DO TẠP CHÍ THỂ THAO VÀ CUỘC SỐNG TỔ CHỨC
Cuối giờ chiều một ngày hè tháng 6 nắng oi ả của năm trước, chúng tôi – BCH Đoàn xã Yến Sơn, huyện Hà Trung, Thanh Hóa) đến trao quà cho trẻ em khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn nhân dịp ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6.
Hình ảnh Đặng Quang Trường nhỏ bé, đang ngồi say sưa ôn bài. Nghe thấy ông bảo có các anh chị trong Đoàn xã đến thăm. Em rất vui hớn hở, lễ phép chào hỏi từng người một làm bản thân tôi ấn tượng vô cùng.
Trường là học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, khi sinh ra đã không may mắn như chúng bạn. Em bị teo cơ cứng, hai chân không có khả năng đi lại và tự phục vụ. Gia đình em là hộ khó khăn trong xã. Mẹ em làm mẹ đơn thân, vượt qua khó khăn để sinh ra và nuôi em lớn khôn, cuộc sống mưu sinh vất vả mẹ em đi làm công nhân tại Bắc Giang. Từ tết Nguyên đán 2021 đến giờ do tình hình dịch bệnh Covid -19 diễn ra phức tạp mẹ em không đi làm nữa nên thu nhập trong gia đình càng khó khắn hơn.
Em ở nhà được ông bà ngoại chăm sóc, Với nghị lực và niềm khao khát được đến trường để được hòa nhập với xã hội và đặc biệt muốn biết được cái chữ, em đã mạnh dạn xin mẹ và ông bà cho đi học.
Và thế là cuộc hành trình dài của hai ông cháu bắt đầu với 7 năm nay. Trên chiếc xe đạp cà tàng, hình ảnh quen thuộc của người ông gầy còm ngày 4 buổi đưa đón đứa cháu tàn tật đến trường học cái chữ, không kể ngày mưa hay nắng hai ông cháu vẫn nỗ lực hết mình để vượt qua khó khăn.
Không tự ti với khuyết điểm trên cơ thể, ngược lại Trường còn là một người rất tự tin, mạnh mẽ nhanh chóng hòa đồng với các bạn trang lứa. Mặc dù sức khỏe ốm yếu nhưng luôn chăm chỉ học tập 7 năm liền luôn là Học sinh khá giỏi trong nhà trường. Hiện nay, em đang là học sinh lớp 7A Trường THCS Hà Ninh.
Trò chuyện với Trường, em cởi mở nói cười thao thao về những người bạn, cuộc sống hàng ngày. Em tâm sự: em thích đọc sách báo, nếu không đi học ở trường thời gian giảnh em thường đọc sách.ước mơ của em sau này sẽ làm một kỹ sư Công nghệ thông tin và em muốn có một chiếc máy tính để được làm quen thực hành nhiều hơn về công nghệ thông tin, nhưng đó chỉ là lời nói thầm khe khẽ của Trường với tôi. Nói đến ước mơ, em tràn đầy niềm vui và hi vọng, nhưng cũng phảng phất một nỗi niềm phía sau. Với hoàn cảnh khó khăn hiện tại của gia đình, sức khỏe của ông bà ngày một yếu dần như ngọn đèn trước gió, liệu có thể đồng hành với em được bao lâu.
Khi trở về, chúng tôi không khỏi suy nghĩ, hình ảnh một học sinh với bề ngoài nhỏ bé, yếu ớt nhưng tràn đầy nghị lực sống làm chính bản thân tôi phải học tập ở em. Chúc em luôn giữ vững niềm tin và nỗ lực để đạt được ước mơ của mình.