“Mỗi nơi bạn đi qua đều để lại một câu chuyện. Vấn đề là bạn có dừng lại đủ lâu để lắng nghe không?”
5h sáng. Vị mặn của sương và biển
Chuyến xe đêm dừng lại ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Trị. Trời vẫn còn tối, gió biển len qua khe áo rét mướt nhưng cũng đủ để tôi tỉnh táo. Dưới ánh đèn dầu le lói, vài người phụ nữ đã bắt đầu nhóm lửa, nướng mẻ cá vừa kéo từ ghe lên. Mùi khói trộn lẫn mùi biển và tiếng lao xao của những cuộc trò chuyện kéo dài từ tối qua.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa thấp, nhâm nhi ly cà phê sữa đá. Cô chủ quán tên Tâm, mới ngoài ba mươi nhưng giọng nói thì đậm đà chất miền Trung, kể:
“Bữa nào trời yên là tụi tui vui rồi chú ơi. Biển sống nhờ biển, nhưng cũng sợ biển lắm!”
9h sáng. Giữa lòng biển, một tay lưới, một nhịp tim
Tôi được theo chân anh Quang – một ngư dân gần 20 năm tuổi nghề – ra khơi bằng chiếc thuyền nhỏ. Mỗi lần tung lưới là một lần cược may rủi. Không phải vì cá không còn, mà vì thời tiết, dòng chảy, và những chính sách đánh bắt khắt khe đang siết dần cái "lộc biển".
“Có bữa đi cả ngày không được con nào. Nhưng dừng lại thì lấy chi sống? Người quen sóng gió rồi, ở nhà thấy nhớ biển dữ lắm!”, anh cười, lộ hàm răng sún vì nắng gió và nước mặn.
Tôi chợt hiểu: với họ, biển không chỉ là nơi mưu sinh – mà là bạn đường, là hơi thở.
Chiều xuống. Những đứa trẻ không có tuổi thơ trọn vẹn
Trở về bờ, tôi gặp nhóm trẻ con đang chơi kéo co trên bãi cát, sau lưng là những căn nhà tạm bằng tôn, vài tấm gỗ mục. Em nhỏ tên Vy, 10 tuổi, nói nhẹ như gió thoảng:
“Con không đi học nữa. Ba mẹ không đủ tiền. Nhưng con thích biển, mỗi ngày đều ra coi ghe về có cá không.”
Chẳng có tiếng nhạc nào du dương bằng tiếng cười giòn tan của trẻ em. Nhưng phía sau đó là những khoảng trống lớn của giáo dục, y tế, cơ hội… vẫn chưa thể lấp đầy.
Hoàng hôn rực lửa. Một miền ký ức khó phai
Mặt trời đỏ ối như một vệt son cuối ngày. Tôi đứng lặng nhìn cảnh chợ cá chiều tan, những bóng người đạp xe chở thúng về trong ánh sáng nhạt dần. Tất cả đều rất thực – không tô vẽ, không màu mè, nhưng đầy sức nặng.
Chuyến đi này không chỉ là cuộc khám phá vùng đất mới, mà là một cuộc trở về với giá trị thật – nơi người dân sống chân phương, kiên cường và đầy hy vọng, dù ngày mai chưa hẳn sẽ dễ dàng hơn hôm nay.
Ký sự không chỉ là kể chuyện, mà là kết nối
Trong nhịp sống số hóa, đôi khi ta quên mất cách nhìn đời bằng trái tim. Những mảnh ghép đời sống bình dị như thế này xứng đáng được lắng nghe, được chia sẻ và được đồng cảm.
Viết ký sự là bước ra khỏi vùng an toàn của ngôn từ bóng bẩy để chạm đến cái chân thật nhất của con người và cuộc sống.