Thể thao, với tôi, không phải là cuộc đua thành tích. Đó là hành trình lặng lẽ để hiểu rõ hơn về chính mình – về giới hạn, ý chí và cả những lần vấp ngã mà vẫn muốn đứng lên.
Tôi từng không yêu thể thao. Hồi nhỏ, tiết thể dục là “ác mộng”; chạy 100m là một cực hình, đá cầu trượt gió là một niềm ê chề. Tôi không nhanh nhẹn, không mạnh mẽ, và luôn nghĩ rằng thể thao là cuộc chơi của những người sinh ra để chiến thắng. Tôi không thuộc về nơi đó.
Cho đến một ngày – khi cuộc sống bắt đầu “ngợp thở” bởi deadline, bởi áp lực học hành, làm việc và cả những hoang mang tuổi trẻ – tôi chọn... chạy. Không vì lời khuyên sức khỏe nào cả. Tôi chỉ cần một chỗ để trốn, một nhịp thở rõ ràng giữa muôn vàn bộn bề.
Từ một vòng quanh công viên, tôi đi xa hơn. Từ 5 giờ sáng, tôi dậy sớm hơn. Và từ những bước chạy mệt nhọc đầu tiên, tôi đã học được điều quan trọng nhất: thể thao không dạy bạn trở thành người giỏi nhất, mà dạy bạn kiên trì để trở thành người tốt hơn chính mình hôm qua.
Tôi bắt đầu thử thêm nhiều thứ: bơi, gym, cầu lông, leo núi, và cả... yoga. Mỗi môn là một “phiên bản tôi” khác: kiên cường hơn, nhẹ nhõm hơn, biết lắng nghe cơ thể và cũng biết yêu thương chính mình. Tôi không còn so mình với người khác – tôi bắt đầu đo mình bằng sức bền, bằng nhịp tim, bằng cảm giác “mình đang sống thật sự”.
Thể thao cũng mở ra những mối quan hệ mới – bạn bè từ phòng tập, đồng đội từ các giải phong trào, và cả những nụ cười rạng rỡ sau một trận bóng thắng – hay thua – đều đáng nhớ.
Với tôi, thể thao là sự tử tế với cơ thể, là cách làm mới tâm hồn và là hành trình không có vạch đích. Bởi khi bạn yêu thể thao thật sự, bạn sẽ không bao giờ muốn dừng lại.
Bạn đã bắt đầu hành trình của riêng mình với thể thao chưa? Không cần chạy nhanh, không cần nâng tạ nặng – chỉ cần một lý do để bước ra ngoài và bắt đầu. Bởi đôi khi, người bạn cần vượt qua chỉ là chính mình của hôm qua.
Linda